Không phải Lautaro, không phải Thuram, mà chính Francesco Acerbi mới là người níu giữ giấc mơ giành Champions League của Inter Milan. Ít ai biết rằng, trước đó, anh gần như không còn cơ hội chơi bóng đá và bàn thắng mới đây là lần đầu tiên anh ghi bàn ở UEFA Champions League - ở tuổi 37.
Phút 90+3 tại Giuseppe Meazza. Inter Milan đứng giữa lằn ranh của sự sống và cái chết, của thiên đường và địa ngục tại Champions League. Và rồi, từ đường căng ngang của Dumfries, một cầu thủ Inter Milan trong vòng cấm đã có mặt ở đúng vị trí, đệm bóng tung lưới Wojciech Szczęsny bất chấp sự theo kèm của Ronald Araujo. Cái tên ấy, không phải Lautaro, cũng không phải Thuram. Mà đó là Francesco Acerbi.
Bàn thắng gỡ hòa muộn màng không chỉ cứu Inter khỏi bị loại, mà còn đặt dấu son cho một cuộc đời ngập tràn biến cố. Bởi với Acerbi, bóng đá chưa bao giờ là một con đường trải hoa hồng. Cho đến năm 22 tuổi, anh vẫn thi đấu ở giải hạng dưới của Ý – cái nơi mà giấc mơ đôi khi không đủ nuôi sống một buổi ăn trưa.
Năm 2013, khi đang khoác áo Sassuolo, anh nhận tin dữ: ung thư tinh hoàn. Một cú sốc chấn động với bất kỳ ai, huống chi là một cầu thủ bóng đá. Nhưng như thể chưa đủ tàn nhẫn, chỉ ít lâu sau, cha anh qua đời – biến nỗi đau thể xác thành vực sâu tinh thần. Acerbi trầm mình vào rượu. Anh từng thú nhận: “Tôi uống mọi thứ có thể uống được.”

Nhiều người từng nghĩ, đó sẽ là dấu chấm hết cho một cầu thủ vừa mới có chút tiếng tăm. Nhưng nghịch lý thay, chính ung thư lại trở thành bước ngoặt cứu rỗi cuộc đời anh. Hóa trị không chỉ rút cạn sức lực, mà còn dội thẳng vào trái tim Acerbi một lời cảnh tỉnh: sự sống là món quà quá đắt để phung phí.
Anh quay lại. Không ồn ào. Không khoe khoang. Từng bước một, anh trở lại đội hình chính Sassuolo. Rồi Lazio. Và giờ, là người hùng của Inter Milan.
Đêm 7/5/2025 – một ngày mà những người yêu Inter sẽ khắc ghi mãi – Acerbi đã dứt điểm tung lưới Barca trong một thế trận tưởng chừng đã định đoạt. Tỷ số 3-3 ấy là chiếc phao cứu sinh, là nền tảng để Inter tạo nên chiến thắng nghẹt thở 4-3 và giành vé vào chung kết Champions League lần thứ hai chỉ trong ba năm.

37 tuổi, ghi bàn đầu tiên tại Champions League. Một cầu thủ từng ở giải hạng dưới. Một bệnh nhân từng hai lần chiến đấu với ung thư. Một người đàn ông từng rơi vào men rượu sau cái chết của cha.
Acerbi không chỉ ghi bàn. Anh ghi tên mình vào lịch sử.
Từ đáy sâu cuộc đời đến đỉnh cao châu Âu, anh là minh chứng sống động cho một chân lý mà bóng đá – và cả cuộc đời – luôn nhắc ta: “Chỉ cần không bỏ cuộc, không gì là không thể.”